Nhảy Nhảy Nhảy
Phan_7
Tôi bước dọc theo tường. Không nghĩ ngợi gì nữa. Tập trung vào việc tiến về phía trước. Thật cẩn thận, thật chắc chắn. Ánh sáng mờ ảo phía trước bắt đầu tràn ra từ một cánh cửa. Nhưng tôi vẫn không biết mình đang ở đâu. Tôi chỉ đoán rằng đó là một cánh cửa. Không hề giống cánh cửa nào tôi đã thấy khi đi lòng vòng trước đó. Trên cánh cửa có treo một mẩu kim loại khắc số. Tôi không đọc được con số. Tối om, còn mẩu kim loại thì đã mờ. Nhưng ít nhất, tôi biết đây không phải là khách sạn Cá Heo. Cửa ở đó khác hẳn. Không khí cũng có vấn đề nữa. Cái mùi đó, mùi gì nhỉ? Giống mùi báo cũ. Đôi lúc ánh sáng lại chấp chới. Giống như ánh nến.
Tôi lại nghĩ về cô bạn, làm việc ở quầy lễ tân. Đáng lẽ tôi cứ lên giường với cô khi có cơ hội cho rồi. Ai biết được liệu tôi có trở về được thế giới thực nữa hay không? Liệu tôi còn cơ hội gặp cô nữa không? Tôi ghen tị với thế giới hiện thực và lớp học bơi của cô. Cũng có thể đó không phải ghen tị. Phải chăng đó là sự nuối tiếc, sự nuối tiếc được biến tấu, thổi phồng lên, dù vậy có lẽ khi bị chìm trong bóng đêm này, tôi cảm thấy đó là sự ghen tị. Nhiều năm rồi, tôi đã quên mất cảm giác ghen tị là thế nào. Đó là một cảm giác riêng tư. Có lẽ giờ đây tôi đang ghen tị. Có lẽ, nhưng với lớp học bơi ư?
Thật là ngu xuẩn.
Tôi nuốt nước bọt. Nghe như tiếng gậy bóng chày kim loại nện lên mặt trống vậy. Đó mà là nước bọt ư?
Rồi có một tiếng rung lạ, không hẳn là một âm thanh. Tôi phải gõ cửa. Phải rồi, như cô đã kể. Tôi lấy hết can đảm và gõ nhẹ. Nhẹ đến nỗi tưởng như không thể nghe được. Nhưng nó lại vang lên ầm ầm. Lạnh lẽo và nặng nề như cái chết.
Tôi nín thở.
Im lặng. Cũng hệt như cô đã trải qua. Tôi không biết nó kéo dài bao lâu nữa. Có thể trong năm giây, cũng có thể trong một phút. Thời gian không bất động. Nó dao động, dãn ra hoặc co lại, hay chính tôi đang dao động, dãn ra và co lại trong sự tĩnh lặng này? Tôi như bị biến dạng dưới hàng lớp thời gian, giống như ảnh phản chiếu trong phòng gương cười vậy.
Rồi âm thanh đó vang lên. Sột soạt nặng nề âm vang, như tiếng vải cọ vào nhau. Có gì đó đứng dậy trên sàn nhà. Rồi tiếng bước chân. Tiến lại gần tôi. Tiếng dép loẹt quẹt. Cái gì đó, không phải con người. Giống như cô đã kể. Một điều gì đó đến từ cõi thực khác - một cõi thực đang hiển hiện nơi đây.
Không có lối thoát. Tôi không di chuyển. Mồ hôi túa ra chảy xuống lưng. Tiếng bước chân ngày càng gần hơn không hiểu vì sao mà nỗi sợ hãi trong tôi bắt đầu vơi đi. Ổn thôi mà, tôi tự nói với bản thân. Cho dù là gì đi nữa, đó cũng không phải là ác quỷ. Tôi biết mà. Tôi biết không có gì phải sợ. Cứ để nó đến.
Tôi quay cuồng trong những dòng chảy ấm áp. Tôi nắm chặt đấm cửa, nhắm mắt và nín thở. Bình thường thôi, mọi việc sẽ ổn. Tôi nghe tiếng tim đập thình thịch trong màn đêm tĩnh lặng. Đó là tiếng tim đập của chính tôi. Tôi bị nó bao bọc, tôi là một phần của nó. Không có gì phải sợ. Mọi thứ đều được kết nối với nhau.
Tiếng bước chân dừng lại. Chúng đang ở bên cạnh tôi. Nó đang ở bên cạnh tôi. Tôi nhắm mắt lại. Tất cả bắt đầu dồn tụ lại. Tôi biết. Tôi biết mình gắn kết với nơi này. Bờ sông Nile và những thị nữ người Nubia thơm phức, Kiki và khách sạn Cá Heo, nhạc rock n roll, mọi thứ, tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ. Thời gian và vật chất tự sụt vào trong. Ánh sáng thân quen, âm thanh thân quen, giọng nói thân quen.
“Đangchờanh. Chờanhđãlâurồi. Vàođi.”
Không cần phải mở mắt nhìn, tôi cũng biết đó là ai.
11
Chúng tôi ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn nhỏ và nói chuyện. Chiếc bàn tròn đã rất cũ kỹ ở giữa có một cây nến. Cây nến cắm thẳng trên một cái đĩa. Và đó là toàn bộ đồ đạc trong phòng. Không có cái ghế nào. Chúng tôi ngồi lên những đống sách.
Đó là căn phòng của Người Cừu.
Chật hẹp và gò bó. Những bức tường và trần nhà gợi cảm giác như đang ở khách sạn Cá Heo cũ, nhưng cũng không phải là cái khách sạn cũ ấy. Ở góc xa của căn phòng có một cửa sổ được bịt kín bằng ván từ bên trong. Nó chắc đã được bít như vậy từ lâu rồi, nhìn vào những chiếc đinh gỉ hay lớp bụi xám xịt két lại trên khe ván là đoán được. Căn phòng là một chiếc hộp hình chữ nhật. Không ánh sáng. Không tủ để đồ. Không phòng tắm. Không giường. Hẳn ông ta phải ngủ trên sàn nhà, quấn người trong bộ đồ bằng lông cừu.
Chỉ có vừa đủ khoảng trống để đi lại. Căn phòng bừa bộn hàng đống sách báo đã ngã vàng và các cuốn sổ sưu tập. Một số cuốn mới xong, bìa ngoài bong hẳn ra. Tôi có thể nói rằng tất cả đều viết về lịch sử của loài cừu ở Hokkaido. Tất cả có lẽ đều lấy từ kho lưu trữ của khách sạn Cá Heo cũ. Đây là phòng tra cứu về cừu, nơi ngài giáo sư Cừu, cha của chủ nhân căn phòng, từng trú ngụ. Điều gì đã xảy đến với ông ta?
Người Cừu nhìn tôi qua ánh nến bập bùng. Phía sau, cái bóng rõ lớn tới mức dị dạng của ông hắt lên bức tường đầy bụi bẩn.
“Đãlâurồi,” ông ta cất tiếng từ sau chiếc mặt nạ, “Đểxemnào, anhgầyđi à?”
“Ừm, chắc là tôi đã sút vài cân.”
“Nàonóiđi, thếgiớingoàikiathếnào? Bọntakhôngcónhiềutintứclắm, khôngcógìởđây.”
Tôi vắt chéo chân và lắc đầu. “Vẫn như vậy thôi. Không có gì đáng nói. Mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Nhanh hơn. Không, không có gì thực sự mới mẻ cả.”
Người Cừu gật đầu, “Cuộcchiếntiếptheovẫnchưabắtđầu, phảikhông?”
Đối với Người Cừu, cuộc chiến gần đây nhất là cuộc chiến nào? Tôi không biết rõ. “Vẫn chưa,” tôi trả lời.
“Nhưngsớmmuộngìnósẽxảyra,” ông ta cất giọng bình thản, tay gấp đôi găng của mình lại, “Tốthơnanhnênđềphòng. Sắpcóchiếntranhrồi, khôngnghingờgìnữađâu. Nhớlấylờibọnta. Khôngtinaiđược. Chẳngđượcgìđâu. Chúngsẽgiếtanhbấtcứlúcnào. Chúngsẽgiếtlẫnnhau. Chúngsẽgiếttấtcả.”
Bộ lông của Người Cừu cáu bẩn, cứng queo và nhờn. Cái mặt nạ của ông ta trông cũng khủng khiếp, giống như thứ gì đó được chắp vá vội vàng. Thật khó nhìn trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng ẩm ướt này và có lẽ trí nhớ tôi sai lệch, nhưng vấn đề không chỉ là trang phục. Người Cừu rất mệt mỏi. So với lần cuối cùng tôi thấy ông bốn năm trước, ông ta trông như co rút lại. Hơi thở ông trở nên khó nhọc, khò khà khò khè rất khó nghe, nghe như cái ống nước bị nghẹt.
“Tưởnganhsẽđếnsớmhơn!” Người Cừu nói: “Bọntađãđợitừlâurồi. Cólần, cóaiđóđãtớiđây. Bọntađãtưởngđólàanh, nhưngkhôngphải. Anhlàmsaomàthếđược? Chỉlàaiđóđiloanhquanhởđây. Nhưngdùsaobọntavẫnmonganhđếnsớmhơn.”
Tôi nhún vai. “Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ quay lại, tôi đoán thế. Tôi biết tôi phải làm điều đó, nhưng rồi mãi không hạ được quyết tâm. Tôi đã mơ về nó. Về khách sạn Cá Heo. Lúc nào tôi cũng mơ về nó. Nhưng phải mất một thời gian tôi mới quyết định quay trở lại.”
“Cốgắnggạtnórakhỏiđầuư?”
“Có lẽ vậy,” tôi đáp. Rồi đưa mắt nhìn xuống tay mình trong ánh nến bập bùng. Có làn gió nào vừa từ đâu thoáng qua đây. “Lúc đầu tôi nghĩ mình phải cố quên những điều có thể quên. Tôi muốn một cuộc đời hoàn toàn không còn liên quan với nơi này.”
“Vìbạnanhđãchết?”
“Đúng, vì bạn tôi đã chết.”
“Nhưnganhđãtrởlại,” Người Cừu lại nói.
“Vâng, tôi đã trở lại,” tôi trả lời. “Tôi không thể gạt bỏ nơi này khỏi tâm trí. Tôi đã cố quên mọi thứ, nhưng rồi có những chuyện khác xảy ra. Do vậy, dù thích hay không, tôi lờ mờ nhận ra mình thuộc về nơi này. Thực sự tôi cũng không biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng dù sao thì tôi cũng đã nhận ra. Trong những giấc mơ về nơi này, tôi là... một phần trong đó. Ở đây đã có ai đó khóc vì tôi. Ai đó cần tôi. Đó là lý do tôi trở lại. Rốt cuộc thì chốn này là chốn nào?”
Người Cừu nhìn tôi chằm chằm rồi lắc đầu. “Elàbọntakhôngbiếtnhiềulắm. Nóvôcùngtối, thậtsựtốităm. Tấtcảnhữnggìbọntabiếtlàcănphòngnày. Ngoàichỗnày, bọntakhôngbiếtgìnữa. Nhưngdùsaoanhcũngđãởđây, vậychắcđãtớilúcrồi. Tớilúcanhtìmđườngđếnđây. Cáchbọntanhìnthấy, ítnhất...” Người Cừu dừng lại ngẫm nghĩ. “Cólẽaiđóđãkhócvìanh, thôngquachốnnày. Aiđóbiếtanh, biếtdùthếnàoanhcũngquaylạinơiđây. Nhưchimvềtổ... Nhưngnóicáchkhác, nếuanhkhôngquaylạiđây, nơinàycũngsẽkhôngtồntại.” Người Cừu vò đôi găng tay. Chiếc bóng trên tường phản chiếu từng cử chỉ của ông ta với độ phóng rất lớn, như một bóng u linh đang rình rập hòng tóm gọn tôi từ trên cao.
Như con chim về tổ ư? Nghe có vẻ giống vậy thật. Có lẽ suốt bấy lâu, cuộc đời tôi vẫn không ngừng trôi theo cái vòng quay không định nghĩa được này.
“Giờthì, đếnlượtanh,” ông lão nói. “Kểchobọntavềbảnthânanhđi. Nơiđâylàthếgiớicủaanh. Khôngcầnphảikháchkhí. Từtừmàkể. Nóibấtcứđiềugìanhmuốn.”
Trong ánh sáng mờ nhạt, mắt chăm chú nhìn vào chiếc bóng trên tường, tôi dốc lòng kể chuyện đời mình. Mất rất nhiều thời gian, nhưng tôi lại kể rất chậm, như băng tan chảy, kể từng chuyện một. Rằng tôi đã xoay xở nuôi sống mình thế nào. Vậy mà chưa từng thử đi bất cứ đâu. Chưa từng rời nơi nào, mỗi năm thì một già đi, về tất cả đã hờ hững với tôi thế nào. Và tôi hờ hững tất cả. Rằng tôi đã lạc lối thế nào. Tôi đã làm việc như một thằng ngốc vì những công việc chẳng đáng gì. Tại sao mọi việc lại không hề thay đổi. Cả chuyện tôi mất phom người. Các mô tế bào cứng đờ ra từ bên trong. Điều này làm tôi sợ hãi. Tôi kể cả chuyện mình đã lờ mờ nhận ra sợi dây kết nối với nơi này như thế nào. Tôi không biết nó là chốn nào nhưng linh cảm mách bảo tôi là một phần thuộc về nó... Bằng bản năng, tôi biết mình thuộc về nó…
Người Cừu lắng nghe tất cả mà không nói một lời nào. Thậm chí có khi ông ta còn ngủ gật nữa. Nhưng khi tôi dừng câu chuyện, ông mở mắt và nhẹ nhàng nói: “Đừnglolắng, anhđúnglàmộtphầncủanơinày, thậtđấy. Đãluônthế, sẽluônthế. Nóbắtđầuởđây. Thìnósẽkếtthúcởđây. Đâylàchỗcủaanh. Nólàđầumối. Nóliênkếtmọithứ.”
“Mọi thứ ư?”
“Mọithứ. Nhữnggìanhđãmất. Nhữnggìanhsẽmất. Mọithứ. Đâylànơimọithứkếtnốilạivớinhau.”
Tôi nghĩ về điều đó. Tôi không hiểu gì cả. Lời nói của Người Cừu quá mơ hồ, mờ ảo. Tôi phải yêu cầu ông ta giải thích lại. Nhưng ông không nói nữa. Thế có nghĩa là không thể giải thích được sao? Ông lắc cái đầu lông cừu của mình rồi im lặng. Đôi tai già vẫy lên vẫy xuống. Cái bóng trên tường rung lên. Dữ dội đến mức tôi tưởng như bức tường như sắp sập xuống.
“Sẽlýgiảiđược. Khônglâunữa, tấtcảsẽlýgiảiđược. Khithờiđiểmđóđến, anhsẽhiểu,” ông ta trấn an tôi.
“Nhưng cho tôi biết một điều được không.” tôi hỏi. “Tại sao người chủ của khách sạn Cá Heo cũ khăng khăng đòi khách sạn mới giữ cái tên này?”
“Anhtalàmvậylàvìanh,” Người Cừu trả lời. “Họphảigiữtêncũđểanhquaytrởlại. Nếukhông, anhđãkhôngởđây. Tòanhàđãthayđổi, nhưngkháchsạnCáHeovẫnởđây. Bọntađãnóirồimà, lúcnàonócũngvẫnsẽởđây. Bọntađợianh.”
Tôi cười phá lên. “Đợi tôi ư? Họ gọi chỗ này là khách sạn Cá Heo chỉ vì tôi thôi ư?”
“Phải. Điềunàylạlắmsao?”
Tôi lắc đầu. “Không, không lạ, chỉ thấy ngạc nhiên thôi. Quá bất ngờ, giống như chuyện này không phải là sự thật vậy,”
“Ồ. Đólàsựthật,” Người Cừu nhẹ nhàng trả lời. “ThậtnhưkháchsạnCáHeodướikialàthậtvậy. Anhcònmuốnthậtđếnthếnàonữa?” Người Cừu vỗ nhẹ ngón tay lên cạnh bàn, ánh nến liền lắc lư. “Vàthậtsựlàbọntađangởđây. Bọntađãđợi. Đợianh. Bọntađãsắpxếphết. Bọntađãnghĩvềmọithứ. Tấtcảmọithứ, saochoanhcóthểkếtnốilạiđượcvớimọingười.”
Tôi chăm chú nhìn vào ngọn nến đang tung tăng nhảy múa. Chuyện này thật quả là khó tin. “Tôi không hiểu. Tại sao ông lại làm đủ chuyện rắc rối như vậy? Vì tôi ư?”
“Đâylàthếgiớicủaanh,” Người Cừu thản nhiên trả lời. “Đừngnghĩnhữngchuyệnnàyphứctạpquá. Nếuanhđangđitìmnó, thìnóởđây. Nơinàyởđâylàdànhriêngchoanh. Đặcbiệtđấy. Bọntađãrấtvấtvảđểanhquaylạiđây. Đểmọithứkhôngtanrã. Đểchoanhkhỏiquên.”
“Vậy tôi thực sự là một phần của nơi đây?”
“Đươngnhiênanhthuộcvềnơinày. Mọingườiđềuởđây, cùngvớinhau. Đâylàthếgiớicủaanh,” Người Cừu nhắc lại.
“Vậy ông là ai? Và ông làm gì ở đây?”
“BọntalàNgườiCừu,” ông ta cười ha hả. “Anhkhôngthấysao? Bọntakhoácdacừu, vàbọntasốngtrongthếgiớimàconngườikhôngthểnhìnthấy. Bọntađãbịđuổivàorừng. Lâulắmrồi. Lâulắmrồi. Khómànhớnổitrướcđâybọntatừnglàgìnữa. Nhưngkểtừđóbọntasốngtáchbiệtvớixãhộiloàingười. Cũngdễdàngthôi, nếuanhmuốnthế. Rồibọntatớiđâyđểtrôngnomnơinày. Mộtnơinàođóđểchemưachenắng. Trongrừngcódãthú. Hiểukhông?”
“Rõ rồi,” tôi trả lời
“Bọntanốikếtcácthứvớinhau. Đólàviệccủabọnta. Nhưtổngđàiđiệnthoạibọntanốikếtmọithứ. Cóđiểmnútlàbọntanốikếtlại. Bọntachínhlàliênkết. Vìkhôngmuốnmọithứbịlạcnhaunênbọntanốithắtcácnútlại. Đólànhiệmvụcủabọnta. Tổngđàiđiệnthoại. Anhkiếmtìm, bọntaliênkết, anhcóđượcthứmìnhmuốn. Hiểuchưa?”
“Hơi hơi,” tôi trả lời.
“Dovậy,” Người Cừu nói tiếp, “dovậy. Anhcầnbọnta. Nếukhông, anhsẽkhôngởđây. Anhmấtthứgìđó, nênanhlạclối. Anhmấtphươnghướng. Nhữngliênkếtcủaanhkhônghoànchỉnh. Anhhoangmang, nghĩrằngmìnhkhôngcókếtnốinào. Nhưngđólànơitấtcảkếtnốilại.”
Tôi nghĩ về những điều ông ta nói. “Có thể ông đúng. Như ông nói, tôi đã đánh mất gì đó, bị lạc lối, và tôi hoang mang. Tôi chẳng gắn kết với bất cứ điều gì. Đây là nơi duy nhất mà tôi cảm thấy mình thuộc về.” Tôi dừng lại và chăm chú nhìn bàn tay mình trong ánh nến. “Nhưng còn một điều khác, người khóc trong những giấc mơ ấy, có sự liên kết nào với nơi đây không? Tôi nghĩ mình cảm nhận được điều đó. Ông biết đấy, nếu có thể, tôi muốn bắt đầu lại việc tôi đã bỏ dở cách đây nhiều năm. Đó hẳn là lý do tôi cần ông ở đây.”
Người Cừu im lặng. Dường như ông ta không còn gì để nói nữa. Bầu không khí tĩnh lặng đè nặng, như thể chúng tôi đang bị dìm xuống tận đáy một cái hố sâu vô cùng. Nó đè chặt tôi xuống, đóng đinh suy nghĩ của tôi bằng trọng lực của nó. Đôi lúc, cây nến lại phát ra những tiếng xè xè. Người Cừu hướng ánh mắt sang phía ngọn nến. Vẫn im lặng, im lặng đến vô tận. Rồi từ từ, ông ta ngước mắt nhìn sang phía tôi.
“Bọntasẽlàmnhữngđiềucóthể,” Người Cừu nói. “Dùbọntađãgià, mongrằngbọntavẫncònlàmđược. Hêhê. Bọntasẽcố, nhưngkhôngđảmbảo, khôngthểhứarằnganhsẽhạnhphúc.” Ông ta nhìn xuống vết thủng trên tấm lông cừu của mình rồi nói tiếp. “Bọntachỉkhôngdámchắc. Trongthếgiớikia, cóthểchẳngcónơinàonữa, khôngcònnơinàodànhchoanh. Anhbắtđầucóvẻcứngngắc, cólẽlàcũngđếnnỗikhôngdichuyểnnổi. Vảlạianhcũngđâucòntrẻnữa.”
“Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
“Anhđãđánhmấtnhiềulắm. Rấtnhiềuthứquýgiá. Chẳngphảilỗicủaai. Nhưngmỗilầnanhđánhmấtmộtthứgìđó, anhđánhmấtluôncảmộtchuỗinhữngthứkháccùngnó. Tạisao? Tạisaoanhlạilàmvậy?”
“Tôi không biết.”
“Khócóthểlàmkhác. Sốphậncủaanh, hoặcđiềugìđógầngiốngnhưsốphận. Cáckhuynhhướng.”
“Các khuynh hướng?”
“Cáckhuynhhướng. Anhcócáckhuynhhướng. Bởithế, kểcảanhcólàmlạitấtcảmọithứ, cảcuộcđờianh, anhcókhuynhhướngchỉlàmnhữngchuyệnmìnhtừnglàm, lặplạitấtcả.”
“Được rồi, vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
“Bọntađãnóirồi, bọntasẽlàmhếtnhữnggìcóthể. Cốgắngkếtnốianhlạivớinhữnggìanhmuốn.” Người Cừu đáp. “Nhưngbọntakhôngthểlàmđiềuđómộtmình. Anhcũngphảithamgia. Ngồikhônglàmđượcgìcả, nghĩcũngkhônglàmđượcgìcả.”
“Vậy thì tôi phải làm gì?”
“Khiêuvũ,” Người Cừu nói. “Anhphảikhiêuvũ. Mỗikhitiếngnhạccấtlên. Anhphảinhảy. Đừngbaogiờthắcmắctạisao. Khiđầuanhsuynghĩlàlúcchânanhphảidừnglại. Dừnglạinghĩalàbọntasẽmắckẹt. Khibọntamắckẹt, anhcũngmắckẹt. Vìvậy, đừngnghĩngợigì, chodùđiềuđócóngốcđếnmứcnào. Anhphảiluôngiữnhịpchân. Anhphảiluônmềmdẻo. Anhphảilàmmềmnhữngbộphậnđangcứngđờtrêncơthể. Phảisửdụngtấtcảnhữnggìanhcó. Bọntabiếtanhmệtmỏi, mệtmỏivàhoảngsợ. Nhưngaicũngvậymà, phảikhông? Chỉcầnđừngđểđôichânmìnhdừnglạilàđược.”
Tôi ngước lên và lại chăm chú nhìn cái bóng trên tường.
“Khiêuvũlàtấtcả,” Người Cừu tiếp tục nói. “Nhảybằngphongtháithậthoànhảo. Nhảytớikhimọithứxungquanhđềuquaycuồng. Nếuanhlàmđượcđiềuđó, bọntacóthểlàmđượcđiềugìđóchoanh. Anhphảikhiêuvũ. Mỗikhitiếngnhạcvanglên.”
Khiêu vũ. Mỗi khi có tiếng nhạc vang lên, văng vẳng vang lên trong đầu tôi.
“Này, cái thế giới này mà ông luôn nhắc tới là gì vậy? Ông nói rằng nếu tôi có định tại một chỗ, tôi sẽ bị kéo từ thế giới kia sang thế giới này, hay đại loại như vậy. Nhưng chẳng phải thế giới này là để cho tôi hay sao? Chẳng phải nó tồn tại vì tôi sao? Vậy thì vấn đề là gì? Chẳng phải ông đã nói nơi này thực sự tồn tại đấy sao?”
Người Cừu lắc đầu. Chiếc bóng của ông trên tường rung lên như thể có bão. “Ởđâylạikhác. Anhchưasẵnsàng, chưasẵnsàngchonơinày. Ởđâyquátối, quárộnglớn. Thậtkhógiảithích. Nhưđãnóivớianh, bọntakhôngbiếtnhiềulắm. Nhưngđólàsựthật. Anhvàbọntađangnóichuyệnlàmộtthựctại. Nhưngkhôngphảilàthựctạiduynhất. Cònrấtnhiềuthựctạikhácởngoàikia. Bọntachọnnơinàychỉvì, hừm, bọntakhôngthíchchiếntranh. Vàbọntacũngkhôngcòngìđểmất. Nhưnganh, anhvẫncònhơiấm. Vìvậy, nơinàyquálạnhđốivớianh. Khôngcógìđểăn. Đâykhôngphảinơidànhcho anh.”
Khi Người Cừu nói về cái lạnh cũng là lúc tôi bắt đầu để ý tới nhiệt độ trong căn phòng. Tôi sục bàn tay vào túi áo, run rẩy.
“Anhcảmthấyrồiphảikhông?” Người Cừu hỏi.
“Phải.” tôi gật đầu.
“Thờigiansắphếtrồi,” Người Cừu cảnh báo. “Cànglâu, cànglạnh. Tốthơnanhnênđiđi.”
“Khoan đã, còn điều cuối cùng nữa. Tôi đoán là lúc nào ông cũng ở quanh đây, trừ một điều là tôi không trông thấy ông. Chỉ là cái bóng của ông, khắp mọi nơi. Ông lúc nào cũng ở một nơi nào đó.”
Người Cừu lần ngón tay theo cái bóng mập mờ của mình. “Đúngvậy, bọntachỉlàcáibóngnửavời, bọntaởgiữamọithứ.”
“Nhưng tôi vẫn không hiểu,” tôi nói. “Tại đây tôi có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt và cơ thể ông. Trước đây tôi không thể, nhưng giờ tôi đã thấy. Sao lại như vậy?”
“Anhđãđểmấtquánhiều,” ông ta nhẹ nhàng nói, “nêngiờanhcóthểnhìnthấybọnta.”
“Ý ông là...?” Dồn hết can đảm, tôi hỏi ông ta câu hỏi quan trọng nhất: “Đây có phải là thế giới của người chết không?”
“Không,” Người Cừu trả lời. Vai ông ta đu đưa sau mỗi nhịp thở. “Cảanhvàbọnta, chúngtađangsống. Đangthở. Đangnóichuyện.”
“Tôi không hiểu.”
“Nhảy,” ông ta nói. “Đólàcáchduynhất. Giábọntacóthểgiảithíchrõhơn. Nhưngbọntađãnóivớianhmọiđiềucóthể. Khiêuvũ. Đừngnghĩgìcả. Hãykhiêuvũ. Nhảyhếtsứcmình, nhưthểcuộcsốngcủaanhphụthuộcvàonó. Anhphảinhảy.”
Nhiệt độ đang giảm xuống. Tôi giật mình nhớ lại một cơn ớn lạnh. Rét buốt tới tận xương tủy, ẩm ướt lạnh lẽo. Đã lâu lắm rồi, ở một nơi thật xa. Nhưng ở đâu? Đầu óc tôi như bị tê liệt. Cứng đờ và bất động.
Cứng đờ và bất động.
“Tốthơnlàanhnênđi,” Người Cừu giục tôi. “Cứởđây, anhsẽchếtcóng. Nhưngnếuanhcần, bọntavẫnởđây. Anhbiếttìmbọntaởđâurồi.”
Người Cừu tiễn tôi ra chỗ rẽ ở hành lang, lê chân nặng nề, soạt... soạt... soạt. Chúng tôi tạm biệt. Không bắt tay, không một lời chào đặc biệt. Chỉ tạm biệt, rồi chúng tôi đi vào bóng tối. Ông ta trở về căn phòng nhỏ bé của mình còn tôi đi ra chỗ thang máy. Tôi nhấn nút gọi thang máy. Khi thang máy tới nơi, cửa mở ra không một tiếng động. Ánh sáng tràn ngập xung quanh tôi dọc khắp hành lang. Tôi bước vào và đổ sụp vào vách tường. Cửa đóng lại, Tôi không nhúc nhích.
Tốt thôi... tôi tự nói với mình. Nhưng tốt cái gì cơ? Không có câu trả lời. Đầu tôi là một khoảng trống rỗng khổng lồ. Một khoảng không bất tận. Đúng như Người Cừu đã nói, tôi mệt mỏi và sợ hãi. Cô đơn. Và lạc lối.
“Anhphảinhảy” Người Cừu đã nói thế.
“Anh phải nhảy,” vang vọng trong đầu tôi.
“Phải nhảy,” tôi nhắc lại thành tiếng.
Tôi nhấn nút tầng mười lăm.
Khi thang máy tới nơi, giai điệu bài “Moon river” phát ra từ loa gắn trên trần đón chào tôi. Thế giới hiện thực - nơi có lẽ tôi không bao giờ có được hạnh phúc, và không bao giờ đạt được gì.
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Thời gian trở lại, ba giờ hai mươi sáng.
Được rồi, tôi nghĩ. Được rồi, được rồi, được rồi, được rồi, được rồi, được rồi... câu nói cứ văng vẳng trong đầu tôi.
12
Trở về phòng, tôi đi tắm. Tôi cởi bỏ quần áo, rồi từ từ đầm mình xuống bồn. Nhưng thật kỳ lạ, tôi chẳng hề thấy ấm lên. Cả người tôi sởn gai ốc, ngâm mình trong nước nóng chỉ khiến tôi run lên bần bật. Tôi định bụng sẽ ngồi trong bồn tắm cho đến khi hết run, nhưng hơi nước lại làm tôi choáng váng, nên tôi đành trèo ra. Tôi tì trán lên cửa sổ cho đầu óc tỉnh táo, sau đó rót một ly brandy và uống một hơi hết sạch rồi buông mình xuống giường. Tôi chỉ muốn ngủ mà không nghĩ ngợi gì trong đầu, nhưng lại chẳng may mắn được như thế. Tôi nằm trên giường, không kiểm soát được dòng suy nghĩ của mình. Cuối cùng trời cũng sáng, nặng nề và u ám. Tuyết không rơi, nhưng mây ken đầy trời, kết lại thành một tầng dày, phủ lên thành phố một màu ghi xám xịt. Tất cả những gì tôi trông thấy là màu xám. Một bể chất thải trong thành phố ngập ngụa những linh hồn đọa lạc.
Suy nghĩ quá nhiều không phải lý do khiến tôi khó ngủ. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì cả. Tôi quá mệt để nghĩ được bất cứ điều gì. Ngoại trừ một phần ngoan cố trong não cứ kiên quyết khiến thần kinh tôi căng ra. Tôi cảm thấy bị thúc giục, nôn nóng như khi đang cố đọc tên biển trạm ga khi đang ở trên một con tàu điện lao rất nhanh. Một trạm ga hiện ra. Những ký tự mờ dần ngay sau đó. Ta tưởng như đã đọc được cái gì đó, nhưng con tàu lại đang lao quá nhanh. Ta có thử một lần nữa khi trạm tiếp theo xuất hiện trong tầm mắt, nhưng rốt cuộc lại lao vút qua trước khi kịp nhìn rõ. Và rồi đến trạm tiếp theo... một nơi vô danh ở nơi xa xăm thăm thẳm. Con tàu hú còi. Rất cao, tàu rít lên chói tai, âm sắc the thé.
Cứ như vậy cho đến chín giờ, khi tôi ra khỏi giường. Tôi cạo râu, nhưng luôn phải tự nhủ, mình đang cạo râu để làm cho xong. Tôi thay quần áo, chải đầu và xuống nhà hàng của khách sạn. Tôi chọn một bàn gần cửa sổ, gọi cà phê và bánh nướng. Tôi trệu trạo mãi mới nhai hết được cái bánh, cái thứ xơ như vải và xám xịt màu bầu trời. Bầu trời như thể báo trước ngày tận thế. Tôi uống cà phê và đọc đi đọc lại thực đơn. Đầu óc tôi mụ mẫm cả. Chẳng thể tập trung vào cái gì. Con tàu tiếp tục lao vút đi. Còi tàu hú vang. Tôi thấy mình như một cục kem đánh răng khô. Xung quanh tôi, mọi người vẫn đang ngấu nghiến phần ăn của mình, khuấy cà phê, phết bơ lên bánh mì nướng, xiên thịt xông khói và trứng. Tiếng dao đĩa chạm nhau lanh canh lanh canh. Một sân ga thường nhật.
Tôi nghĩ về Người Cừu. Thời khắc này đây, ông ta thực sự tồn tại, ở đâu đây, trong một góc vênh nho nhỏ của không thời gian khách sạn này. Phải rồi, ông ta ở đây. Và ông ta đang cố gắng nói với tôi điều gì đó. Nhưng chẳng ích gì. Tôi không thể hiểu được. Tôi đã lướt qua quá nhanh nên không kịp nhận ra thông điệp đó. Đầu óc tôi trở nên đặc sệt đến nỗi không thể tiếp nhận thêm thông tin nào nữa. Tôi chỉ có thể đọc những gì không chuyển động: (A) Bữa sáng kiểu Âu - Nước quả (chọn nước cam, nước nho, hay nước cà chua), Bánh mì nướng hoặc...
Có ai đó đang nói chuyện với tôi. Chờ tôi trả lời. Nhưng ai thế? Tôi nhìn lên. Đó là người phục vụ. Tinh tươm trong bộ đồng phục trắng, hai tay nâng bình cà phê, như thể nâng một chiếc cúp. “Thêm cà phê chứ, thưa ông?” anh ta lịch sự hỏi. Tôi lắc đầu. Anh ta quay đi, và tôi cũng đứng lên. Để lại sân ga đằng sau.
Trở về phòng, tôi tắm lần nữa. Lần này thì không bị run nữa. Tôi nằm duỗi dài trong bồn tắm, thả lỏng cơ thể cứng đờ. Những ngón tay tôi đã cử động thoải mái trở lại. Đây đúng là cơ thể tôi rồi. Tôi đang ở đây. Trở về một căn phòng thật, trong một cái bồn tắm thật. Chứ không ở trên con tàu tốc hành nào hết. Không tiếng còi tàu bên tai. Không cần đọc biển tên trạm, Không cần phải nghĩ gì nữa.
Ra khỏi bồn tắm, tôi leo lên giường. Mười giờ ba mươi phút. Tuyệt tuyệt vời. Tôi băn khoăn không biết có nên đóng hộp cơn buồn ngủ lại để ra ngoài đi dạo, nhưng trước khi quyết định được, cơn buồn ngủ đã đánh gục tôi. Đèn phụt tắt và mọi thứ bỗng trở nên tối tăm. Nó xảy đến thật nhanh. Tôi nhớ được khoảnh khắc mình bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Như thể có một con đười ươi to lớn màu xám lẻn vào phòng và nện một cái chùy vào đầu tôi vậy. Tôi bất tỉnh nhân sự.
Tôi ngủ một giấc thật say. Quả tôi không nhìn được bất cứ gì. Chẳng có tiếng nhạc du dương nhè nhẹ. Chẳng có “Moon river” hay “Love is blue.” Một giấc ngủ đơn giản chẳng có gì đặc biệt. Có ai đó hỏi tôi, “Sau 16 là gì?” Tôi trả lời, “41.” Con đười ươi xám bước ra và nói, “Anh ta ngủ rồi.” Phải, tôi đang ngủ. Cuộn tròn lại như con sóc nhỏ bên trong quả cầu thép. Một quả cầu thép đặc chuyên dùng để đập phá, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Có ai đó đang gọi tôi
Còi hơi nước?
Không, cái gì đó khác, bọn hải âu bảo tôi.
Có ai đó đang cố cắt toạc quả bóng thép bằng một chiếc đèn xì. Là thứ tiếng ấy.
Không, không phải đâu, lũ hải âu đồng thanh. Như một dàn hợp xướng Hy Lạp.
Đò là tiếng chuông điện thoại, tôi tự nhủ.
Lũ hải âu biến mất.
Tôi với tay dò dẫm tìm cái điện thoại cạnh giường. “A lô?” tôi thấy mình cất tiếng. Nhưng tất cả những gì tôi nghe thấy là tút tút liên hồi. Biiiii, biiiiii, âm thanh vọng đến từ một nơi nào khác. Chuông cửa! Ai đó đang rung chuông cửa! Biiiii.
“Chuông cửa,” tôi lầm bầm.
Lũ hải âu biến mất. Không ai vỗ tay. Chẳng có tiếng hoan hô, chẳng còn gì cả.
Biiiiiiii.
Tôi khoác vội cái áo choàng tắm lên người và đi ra cửa. Chẳng buồn hỏi xem là ai, tôi mở cửa luôn.
Đó là cô bạn tiếp tân của tôi. Cô lướt nhẹ vào phòng và đóng cửa lại.
Sau gáy tôi tê tê. Sao con đười ươi đó phải nện tôi mạnh đến thế? Cảm giác như có một vết lõm trên sọ.
Cô để ý thấy cái áo choàng tắm, đôi mày cô nhíu lại. “Ngủ vào lúc ba giờ chiều à?” cô nói tỏ vẻ khó tin.
“Ba giờ chiều thì sao?” tôi nhắc lại. Nó chẳng có ý nghĩa gì thậm chí là đối với chính tôi. “Sao thế nhỉ?” tôi tự hỏi.
“Anh đi ngủ lúc mấy giờ?”
Tôi cố nghĩ. Căng óc ra nghĩ. Nhưng chẳng được gì.
“Không sao mà, được rồi.” cô nói và lắc đầu. Sau đó cô ngả mình lên sofa, chỉnh lại gọng kính, và nhìn thẳng vào mặt tôi. “Trông anh rất tệ.”
“Đúng, tôi cá là vậy,” tôi nói.
“Mặt anh xanh xao sưng húp. Anh ổn chứ? Có bị sốt không?”
“Tôi ổn. Tôi chỉ hơi thiếu ngủ một chút. Đừng lo. Bình thường tôi rất khỏe. Cô đang trong giờ nghỉ à?”
“Phải,” cô nói. “Tôi muốn gặp anh, hy vọng là tôi không làm phiền anh.”
“Ồ không đâu,” tôi nói và ngồi xuống giường. “Tôi mệt quá, mà không, cô không làm phiền tôi đâu.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian